Qu Thc Li Lc Yu C Gi Ny Sao

From Imoodle
Jump to: navigation, search

Ở dinh thự Long điền, diện tích khoảng hai nghìn mét, tương bao xung quanh, cây cối sum suê, rất giống phong cảnh cổ xưa, bao gồm nhiều gian, Long điền nhã tử cùng chủ nhà Lôi Minh Viễn ở khu phía bắc, khu phía tây là con trưởng Lôi lạc, khu phía đông là Lôi dương, phía nam là Phúc sơn lị tử sống nhờ nhà Long điền. Mỗi một khu đều chỉ một cửa nhỏ, có phòng khách và sân, ở dinh thự trung gian là khu chung, có đại sảnh để tiếp khách, phòng bếp, nhà ăn, nơi mở tiệc, tất cả đều ở khu này.




<script type="application/ld+json">
"@context": "https://schema.org",
"@type": "Article",
"headline": "Quả Thực Lôi Lạc Yêu Cô Gái Này Sao?",
"keywords": "Cô dâu tiếng Anh,cô dâu thủy thần tập,Cô Dâu,Cô Dâu Karaoke,Váy cô dâu",
<img width="487" src="https://cdn.vanmiubeauty.com/wp-content/uploads/2019/08/KiE1BB83u_1-3-1024x861.jpg.webp" />
"dateCreated": "2020-12-13",
"description": "Ở dinh thự Long điền, diện tích khoảng hai nghìn mét, tương bao xung quanh, cây cối sum suê, rất giống phong cảnh cổ xưa, bao gồm nhiều gian, Long điền nhã tử cùng chủ nhà Lôi Minh Viễn ở khu phía bắc, khu phía tây là con trưởng Lôi lạc, khu phía đông là Lôi dương, phía nam là Phúc sơn lị tử sống nhờ nhà Long điền.",
"articleBody": "Ở dinh thự Long điền, diện tích khoảng hai nghìn mét, tương bao xung quanh, cây cối sum suê, rất giống phong cảnh cổ xưa, bao gồm nhiều gian, Long điền nhã tử cùng chủ nhà Lôi Minh Viễn ở khu phía bắc, khu phía tây là con trưởng Lôi lạc, khu phía đông là Lôi dương, phía nam là Phúc sơn lị tử sống nhờ nhà Long điền. Mỗi một khu đều chỉ một cửa nhỏ, có phòng khách và sân, ở dinh thự trung gian là khu chung, có đại sảnh để tiếp khách, phòng bếp, nhà ăn, nơi mở tiệc, tất cả đều ở khu này.\r

\r Lôi lạc dẫn Quý vân tranh vào khu đại sảnh, còn chưa kịp giới thiệu vị hôn thê của mình, một thân ảnh tinh tế phong thanh đã chạy vội sà vào lòng anh, anh trở tay không kịp đành phải bỏ tay Quý vân tranh ra, hai tay đỡ lấy cô.\r \r “lạc ca ca” Phúc sơn lị tử vui vẻ ôm lấy Lôi lạc, không coi ai ra gì tự hôn lên mặt Lôi lạc một cái.\r \r \r “Em rốt cục cũng về, anh rất nhớ em!”\r “Thật không?”\r \r \r Lôi lạc nhìn có vẻ rất vui vẻ, nhìn cô đánh giá từ đầu đến chân.\r “Lị tử càng ngày càng đẹp, đảm bảo đi ở trên đương anh có gặp cũng không nhận ra, khéo khi lại huýt sáo trêu em.”\r \r Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lị tử đỏ bừng, thân thể yêu kiều đánh anh một cái.\r \r \r “Lạc ca ca còn trêu người ta!”\r “Anh nói thật mà” Tay anh xoa xoa mặt cô.\r \r \r “Lâu như vậy không gặp mặt, hôm nay anh phải dành thời gian cho em.”\r “Việc đó không vấn đề gì, ăn no xong chúng ta mới hảo hảo tâm sự!”\r \r Lôi lạc sủng nịnh vỗ vỗ mặt cô, ánh mắt lập tức hướng đến đại sảnh hai người đang ngồi, cung kính chào” Cha, mẹ con đã về!”\r \r Quý vân tranh thấy thế, điều chỉnh trái tim đang đập lung tung, không tử chủ được đôi mắt mở lớn.\r \r \r Quả thực Lôi lạc yêu cô gái này sao?\r Giống như lời Lị tử nói với nàng, Lôi lạc kì thực là yêu Lị tử, bởi vì rất nhiều nhân tố mới rời xa lị tử? Như vậy, nàng có thể vững vàng mà tin vào lời yêu anh nói với nàng sao? Nàng cũng sắp không thể thở, bởi vì đau, bởi vì lúng túng, bởi vì chật vật, bởi vì không hợp lí hợp tình có được anh, điều này làm cho thân thể của nàng run run.\r \r \r “Ừ” Lôi minh viễn lạnh lùng lên tiếng.\r Ngược lại Long điền nhã tử vẻ mặt tươi cười.\r \r \r “Lị tử chờ con lâu rồi đấy”\r Lôi lạc cười, tay kéo Quý vân tranh đến.\r \r \r “Con mang Vân tranh đến đây, Vân tranh, mau chào mọi người đi”\r “Vâng…bác trai, bác gái khỏe chứ ạ!” Quý vân tranh khom người ân cần thăm hỏi, thân mình không tử chủ rét run, thậm chí có điểm choáng váng, nếu Lôi lạc không nắm chặt tay nàng, có khả năng nàng đứng không vững.\r \r Không biêt có phải hay không dinh thự này đối với nàng quá rộng lớn, hay là tương lai của nàng trước sắc mặt của Lị tử không tốt hay là tương lai làm bà chủ ở nơi này, tóm lại, giờ phút này nàng thực sự khẩn trương, cũng rất khó chịu, toàn bộ thân hình co lại, choáng váng đầu óc.\r \r Biết rõ nơi này không chào đón nàng, nhưng là nàng vẫn đến, bọn họ dù sao cũng là ba mẹ Lôi lạc, nàng cũng sắp là con dâu bọn họ, cho nên dù không thích, nếu không nguyện ý, vì Lôi lạc nàng sẽ cố hòa bình mà sống chung với họ “Chúng ta đã đính hôn, hẳn là nên kêu ba mẹ” Lôi lạc mỉm cười nhắc nhở, có chút vào mắt nhìn về hướng cha mình Lôi minh viễn.\r \r Anh biết cha mình có bao nhiêu tức giận nhưng anh cũng không kém, làm ra vẻ không cưới các thiên kim của các công ty lớn ở Nhật bản, chạy đến Đài loan làm cái gì đại hội tuyển thê, lại lựa chọn một thiên kim tiểu thư của một công ty nhỏ. A, làm tức chết ông, anh Lôi lạc không chỉ giống cha mình ở chỗ đó, vì thiếu phấn đấu trong mười năm mà cả đời phụ thuộc vào một nữ nhân, đem bỏ lại vợ con mặc kệ, chỉ muốn vào cửa Long điền gia tộc.\r \r Anh một chút cũng không muốn giống như cha mình, anh muốn làm chỉ một sự việc, đó là đem Long điền gia tộc phải trả giá, làm tức chết một người cướp đi một nam nhân mà làm mẹ anh phải chết.\r \r

“Gì? đúng rồi….cha, mẹ” Quý vân tranh nghe lời thay đổi cách xưng hô. Ánh mắt chuyển sang hướng Phúc sơn Lị tử."\
</script>

Lôi lạc dẫn Quý vân tranh vào khu đại sảnh, còn chưa kịp giới thiệu vị hôn thê của mình, một thân ảnh tinh tế phong thanh đã chạy vội sà vào lòng anh, anh trở tay không kịp đành phải bỏ tay Quý vân tranh ra, hai tay đỡ lấy cô.



“lạc ca ca” Phúc sơn lị tử vui vẻ ôm lấy Lôi lạc, không coi ai ra gì tự hôn lên mặt Lôi lạc một cái.



“Em rốt cục cũng về, anh rất nhớ em!”



“Thật không?”



Lôi lạc nhìn có vẻ rất vui vẻ, nhìn cô đánh giá từ đầu đến chân.



“Lị tử càng ngày càng đẹp, đảm bảo đi ở trên đương anh có gặp cũng không nhận ra, khéo khi lại huýt sáo trêu em.”



Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lị tử đỏ bừng, thân thể yêu kiều đánh anh một cái.



“Lạc ca ca còn trêu người ta!”



“Anh nói thật mà” Tay anh xoa xoa mặt cô. trang điểm cô dâu đẹp nhất /p>


“Lâu như vậy không gặp mặt, hôm nay anh phải dành thời gian cho em.”



“Việc đó không vấn đề gì, ăn no xong chúng ta mới hảo hảo tâm sự!”



Lôi lạc sủng nịnh vỗ vỗ mặt cô, ánh mắt lập tức hướng đến đại sảnh hai người đang ngồi, cung kính chào” Cha, mẹ con đã về!”



Quý vân tranh thấy thế, điều chỉnh trái tim đang đập lung tung, không tử chủ được đôi mắt mở lớn.



Quả thực Lôi lạc yêu cô gái này sao?



Giống như lời Lị tử nói với nàng, Lôi lạc kì thực là yêu Lị tử, bởi vì rất nhiều nhân tố mới rời xa lị tử? Như vậy, nàng có thể vững vàng mà tin vào lời yêu anh nói với nàng sao? Nàng cũng sắp không thể thở, bởi vì đau, bởi vì lúng túng, bởi vì chật vật, bởi vì không hợp lí hợp tình có được anh, điều này làm cho thân thể của nàng run run.



“Ừ” Lôi minh viễn lạnh lùng lên tiếng.



Ngược lại Long điền nhã tử vẻ mặt tươi cười.



“Lị tử chờ con lâu rồi đấy”



Lôi lạc cười, tay kéo Quý vân tranh đến.



“Con mang Vân tranh đến đây, Vân tranh, mau chào mọi người đi”



“Vâng…bác trai, bác gái khỏe chứ ạ!” Quý vân tranh khom người ân cần thăm hỏi, thân mình không tử chủ rét run, thậm chí có điểm choáng váng, nếu Lôi lạc không nắm chặt tay nàng, có khả năng nàng đứng không vững.



Không biêt có phải hay không dinh thự này đối với nàng quá rộng lớn, hay là tương lai của nàng trước sắc mặt của Lị tử không tốt hay là tương lai làm bà chủ ở nơi này, tóm lại, giờ phút này nàng thực sự khẩn trương, cũng rất khó chịu, toàn bộ thân hình co lại, choáng váng đầu óc.



Biết rõ nơi này không chào đón nàng, nhưng là nàng vẫn đến, bọn họ dù sao cũng là ba mẹ Lôi lạc, nàng cũng sắp là con dâu bọn họ, cho nên dù không thích, nếu không nguyện ý, vì Lôi lạc nàng sẽ cố hòa bình mà sống chung với họ “Chúng ta đã đính hôn, hẳn là nên kêu ba mẹ” Lôi lạc mỉm cười nhắc nhở, có chút vào mắt nhìn về hướng cha mình Lôi minh viễn.



Anh biết cha mình có bao nhiêu tức giận nhưng anh cũng không kém, làm ra vẻ không cưới các thiên kim của các công ty lớn ở Nhật bản, chạy đến Đài loan làm cái gì đại hội tuyển thê, lại lựa chọn một thiên kim tiểu thư của một công ty nhỏ. A, làm tức chết ông, anh Lôi lạc không chỉ giống cha mình ở chỗ đó, vì thiếu phấn đấu trong mười năm mà cả đời phụ thuộc vào một nữ nhân, đem bỏ lại vợ con mặc kệ, chỉ muốn vào cửa Long điền gia tộc.



Anh một chút cũng không muốn giống như cha mình, anh muốn làm chỉ một sự việc, đó là đem Long điền gia tộc phải trả giá, làm tức chết một người cướp đi một nam nhân mà làm mẹ anh phải chết.



“Gì? đúng rồi….cha, mẹ” Quý vân tranh nghe lời thay đổi cách xưng hô. Ánh mắt chuyển sang hướng Phúc sơn Lị tử.